Bay Đi Những Cơn Mưa Phùn, xuất bản lần đầu tiên tại Việt Nam sau 1975, Huongtich thực hiện. Sách gồm 11 truyện ngắn của Phạm Công Thiện, Phạm Hoàng in lần đầu 1970.
Khi tôi bước vào quán cà phê Feenjon thì trời đổ mưa, đường bên ngoài ướt hết. Người đàn ông và người đàn bà ôm nhau hôn ngay lối đi còn sót lại trong quán cà phê. Tất cả bàn đều ứ người. Mùi thuốc lá ngầy ngầy bay xà vào mũi, có khác gì mùi giấy cũ pha một chút nước mưa trộn lẫn với mùa nóng có người phát thư ban đêm đi qua nhà với tay cầm đuốc đang khi người ta đốt vải rách liệng ra ngoài sân để đuổi tiếng ó ma lai kêu vọng lại từ bên kia rừng cây, bên kia đồi đá? Đà Lạt đang hiện ra giữa quán cà phê đông người vào một buổi chiều mưa Nữu Ước. Tôi đã làm gì cho tôi? Một chút nước mưa, một chút nước biển, một chút đá, một chút ham muốn, một chút đói bụng, đói, đói, đói, đói đủ thứ. Đói cả sự chết, đói cả sự đói, đói óc, đói tim, đói hai ngón tay cái, đói mười ngón tay (quên cắt móng, dính đất đen thui, dơ một cách dễ chịu đựng vô cùng).
____
(Trích, xem thêm tại: https://phatviet.info/xua-co-mot-da-lat-hinh-nhu-khac-voi-bay-gio/)
* Huongtich đặt tựa bài trích.
Mục lục
BAY ĐI NHỮNG CƠN MƯA PHÙN
BAY VỀ MỘT SỢI TÓC
MặT TRỜI VẪN CÒN ĐÓ
DÙ ĐẾN ĐÂU THÌ CỨ ĐẾN
BIỂN XANH TRỘN LẪN VỚI MặT TRỜI
THỰC SỰ HÔM NAY
TRỜI THÁNG TƯ
THẤP THOÁNG BÓNG HUỲNH TRÊN CON SÔNG TÀN BẠO
CÒN TUỔI DẠI
PHONG LỮ THẢO RỤNG NHIỀU HAY ÍT
CON BƯỚM BĂNG QUA ĐẠI DƯƠNG